Việt Nam đất nước ta ơi Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn Cánh cò bay lả rập rờn Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều Quê hương biết mấy thân yêu Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
Mặt người vất vả in sâu Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn Đất nghèo nuôi những anh hùng Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên Đạp quân thù xuống đất đen Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa
Việt Nam đất nắng chan hoà Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh Mắt đen cô gái long lanh Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung Đất trăm nghề của trăm vùng Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem
Tay người như có phép tiên Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ Nước bâng khuâng những chuyến đò Đêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi Đói nghèo nên phải chia ly Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường
Ta đi ta nhớ núi rừng Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô Bữa cơm rau muống quả cà giòn tan...
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp, Con thuyền xuôi mái nước song song. Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả; Củi một cành khô lạc mấy dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu, Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều Nắng xuống, trời lên sâu chót vót; Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng; Mênh mông không một chuyến đò ngang. Không cầu gợi chút niềm thân mật, Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc, Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa. Lòng quê dợn dợn vời con nước, Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
Quê Hương (Tác giả: Đỗ Trung Quân) Quê hương là gì hở mẹ Mà cô giáo dạy phải yêu Quê hương là gì hở mẹ Ai đi xa cũng nhớ nhiều.
Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc Tuổi thơ con thả trên đồng Quê hương là con đò nhỏ Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ Mẹ về nón lá nghiêng che Là hương hoa đồng cỏ nội Bay trong giấc ngủ đêm hè
Quê hương là vòng tay ấm Con nằm ngủ giữa mưa đêm Quê hương là đêm trăng tỏ Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương là vàng hoa bí Là hồng tím giậu mồng tơi Là đỏ đôi bờ dâm bụt Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương nếu ai không nhớ ... Sẽ không lớn nổi thành người.
Quê Hương (Tác giả: Nguyễn Đình Huân) Quê hương là một tiếng ve Lời ru của mẹ trưa hè à ơi Dòng sông con nước đầy vơi Quê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơ Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu Quê hương là tiếng sáo diều Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê Quê hương là phiên chợ quê Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa Quê hương là một tiếng gà Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng Quê hương là cánh đồng vàng Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều Quê hương là dáng mẹ yêu Áo nâu nón lá liêu xiêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghê Ai đi xa cũng mong về chốn xưa Quê hương là những cơn mưa Quê hương là những hàng dừa ven kinh Quê hương mang nặng nghĩa tình Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời Quê hương ta đó là nơi Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.
Những bài thơ lục bát về quê hương Thơ lục bát là thể thơ mang nhiều vần điệu, dễ gieo vào lòng người những cảm xúc dạt dào. Các bạn hãy cùng đắm chìm vào không gian đồng quê thơ mộng và hữu tình thông qua những câu thơ về quê hương nhé.
Lưng tựa bến quê (Tác giả: Toàn Tâm Hòa) Ta về lưng tựa chiều nghiêng Thả hồn theo những bình yên lạ thường Bao năm xuôi ngược dặm đường Nay về gom những yêu thương đong đầy
Đồng xanh thẳng cánh cò bay Dòng sông quê vẫn nặng đầy phù sa Sáo diều vi vút ngân nga Bao nhiêu âm điệu thiết tha mê hồn
Ta ngồi nhìn ngắm hoàng hôn Mà lòng sao cứ bồn chồn xuyến xao Hương đồng gió nội ngọt ngào Nhà ai khói bếp quyện vào… chiều mơ!
Ta về tìm khúc ầu ơ Ca dao của mẹ, ngày thơ xa rồi Bước chân bổi hổi bồi hồi Đếm từng kỷ niệm xa xôi hiện về
Ta về lưng tựa bến quê Mơ màng trong những vỗ về dấu yêu Lưng còng dáng mẹ liêu xiêu Nghiêng theo bóng nắng cuối chiều mỏng manh
Ta về bên mái nhà tranh Thấy bao ký ức vờn quanh bên mình Bữa cơm ấm áp gia đình Tựa vào lòng mẹ lặng nhìn rưng rưng.
Quê hương thanh bình (Tác giả: Lãng Du Khách) Cảnh quê bình dị khiêm nhường Mà sao quá đỗi thân thương với đời Trưa hè vọng tiếng ru hời Đong đầy thương mến trong lời mẹ ru
Chiều tà tiếng sáo vi vu Mênh mang trời đất lãng du thanh bình Người quê mộc mạc chân tình Cùng nhau đùm bọc hết mình đói no
Đồng quê mỏi rã cánh cò Cho ta hạt gạo thơm tho nuôi người Dân quê rạng rỡ nụ cười Yêu thương đùm bọc lòng người thiện chân
Bản tính vốn rất chuyên cần Hăng say lao động gian truân chẳng sờn Cùng nhau xây dựng giang sơn Để cho cuộc sống đẹp hơn với đời
Cảnh quê xanh thắm tuyệt vời Thân thương gắn bó với đời dân quê Bình dị mà vẫn đam mê Đó là nơi chốn ta về ai ơi.
Nỗi nhớ quê hương (Tác giả: Quốc Phương) Đi đâu cũng nhớ quê nhà Sân đình giếng nước cây đa trước chùa Chợ phiên nhộn nhịp bán mua Đường làng tấp nập sớm trưa đi về
Chiều chiều nắng nhạt triền đê Có thói có lề lũ trẻ chăn trâu Thả diều đánh trận hồi lâu Rủ nhau tắm mát dưới cầu thủy nông
Đầu làng trải rộng cánh đồng Màu xanh cây lúa cấy trồng tốt tươi Ao làng rộn rã nói cười Mấy cô gánh nước với người đi ngang
Nhớ quê nỗi nhớ mơ màng Phong sương nên phải xa làng làm ăn Giờ đây đã bớt khó khăn Cùng nhau ta rủ hàng năm ta về.
Yêu lắm quê hương (Tác giả: Hoàng Thanh Tâm) Em yêu từng sợi nắng cong Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò Em yêu chao liệng cánh cò Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm
Em yêu khói bếp vương vương Xám màu mái lá mấy tầng mây cao Em yêu mơ ước đủ màu Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua
Em yêu câu hát ơi à Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa Em yêu cánh võng đong đưa Cánh diều no gió chiều chưa muốn về
Đàn trâu thong thả đường đê Chon von lá hát vọng về cỏ lau Trăng lên lốm đốm hạt sao Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên
Em đi cuối đất cùng miền Yêu quê yêu đất gắn liền bước chân.
Con sông quê hương (Tác giả: Phạm Đình Nhân) Anh đi khắp mọi nẻo đường Bao ngày tháng, bao nhớ thương quê nhà Anh đi vạn dặm đường xa Nhớ sông núi, nhớ ngôi nhà mến thương.
Anh đi nhớ mãi dòng sông Long lanh một giải nước trong hiền hòa Nhớ nhiều những lúc đôi ta Bên bờ sông nhỏ chiều tà dần buông.
Nhớ khi thoáng một cánh buồm Trên sông như cánh bướm vương sắc hồng Nhớ nhiều những khóm tre cong Trên triền đê nhỏ như mong ai về.
Nhớ nàng thục nữ chân quê Rửa chân bên bến tóc thề xõa buông Nhớ sao tiếng hát véo von Trên sông pha tiếng cười ròn quê ta.
Anh đi xa, nhớ quê nhà Nhớ dòng sông nhỏ hiền hòa êm trôi.
Thơ về tình yêu quê hương đất nước Dân tộc Việt Nam luôn nổi tiếng với lòng yêu nước nồng nàn. Các bài thơ, câu thơ về quê hương chính là một trong những minh chứng rõ nét nhất cho truyền thống quý báu này.
Tiếng chuông quê hương (Tác giả: Cao Tuế) Chiều nay vẫn tiếng chuông chùa Boong… boong… ngân vọng vang đưa một vùng Tình quê tha thiết mặn nồng Xôn xao người ở, thấm lòng người đi Đường làng, giếng nước, bờ tre Tiếng chuông vang vọng hồn quê ngời ngời Tháng năm lận đận chân trời Tiếng chuông theo suốt cuộc đời biệt ly Nay lần chuông vọng trở về Boong… boong… thổn thức tình quê ứ trào.
Miền quê (Tác giả: Đức Trung) Tôi thầm nhớ một miền quê Ước mơ thăm lại trở về tuổi thơ Đồng xanh bay lả cánh cò Hương sen tỏa ngát mộng mơ những chiều Vi vu gió thổi sáo diều Bóng ai như bóng mẹ yêu đang chờ? Dòng sông, bến nước, con đò Có người lữ khách bên bờ dừng chân Xa xa vẳng tiếng chuông ngân Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim Tuổi thơ thích chạy trốn tìm Cây đa giếng nước còn in trăng thề Xa rồi nhớ mãi miền quê Trong tim luôn nhắc trở về ngày xưa…
Mảnh hồn làng (Tác giả: Thanh Hoa) Mảnh hồn làng trong bà… Là mái đình, giếng nước, gốc đa Là mặn mòi mùi vị gió Lào Là cô Tấm, là nàng tiên trong cổ tích… Mảnh hồn làng trong cha… Là con trâu già, cái cày, cái cuốc Là mẹ Là con Là đất đai khô cằn miền Trung nắng táp.
Mảnh hồn làng trong mẹ… Là khúc hát ru con à ơi giữa đêm khuya bát ngát Là tần tảo mỏi mòn cho hạt lúa dẻo thơm Là cần mẫn chắt chiu hương đất.
Mảnh hồn làng trong con… Là bà Là cha, là mẹ Là ngọt bùi củ sắn, mớ khoai Là mùi mồ hôi ngai ngái trên vai cha Là hương sữa lúa đọng trên tà áo mẹ Là làn da ngăm đen vì nắng gió miền Trung Là tiếng đặc trưng “mô, tê, răng, rứa” Và con luôn thầm hứa Mãi giữ mảnh hồn làng huyền bí trong tim!
Quê Hương Tôi (Tác giả: Đặng Xuân Linh) Quê nhà tôi hàng tre xanh mát Ruộng vườn quê thơm ngát hương làng Trên mình trâu thênh thang em hát Trải tơ lòng dào dạt bóng trăng
Quê nhà tôi trĩu oằn hạt lúa Chứa tình người hơn nửa dân tôi Còn khác hẳn nhóm người nhảy múa Quên những ngày đổ giọt mồ hôi
Quê nhà tôi thuyền trôi lướt nhẹ Trên sông lành gió khẽ vi vu Nắng vẹt đám sương mù vụt hé Đem phù sa bồi bổ mùa thu
Quê nhà tôi dập dìu hôn lễ Chúc người em gái nhỏ tròn duyên Dặn dò con nhiều đêm mẹ kể Xây tình người, cội rễ triền miên.
Chẳng đâu bằng ở quê hương (Tác giả: Thanh Bình) Chẳng đâu bằng ở quê hương Cò bay thẳng cánh, khói vương sớm chiều Thênh thang no gió cánh diều Đường làng chân sáo phiêu diêu thoả lòng.
Lửng lơ xuôi ngược dòng sông Bên kia trải thảm cánh đồng lúa xanh Trời trong, không khí trong lành Vài cây cổ thụ vươn cành non tơ.
Bình minh còn đọng sương mờ Trên búp cỏ mũm ngu ngơ mắt tròn Chim gọi bạn - hót véo von Kìa bầy con nít lon ton nô đùa.
Xa xa thấp thoáng mái chùa Khuất sau cây lá, bốn mùa ngát hương Luôn mộc mạc, rất thân thương Ép trong tiềm thức: quê hương đậm đà.
Bài thơ về quê hương cho trẻ “Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào" là một trong năm điều Bác Hồ dạy thiếu niên, nhi đồng. Những bài thơ về quê hương chính là cầu nối giúp trẻ hiểu và thấm nhuần truyền thống tốt đẹp này.
Em yêu Tổ quốc em (Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng) Em yêu Tổ quốc của em Có đồng lúa biếc, có miền dừa xanh Có hoa thơm, có trái lành Có dòng sông soi bóng vành trăng yêu
Bờ tre cõng tiếng sáo diều Khúc dân ca lại dặt dìu lời ru Bốn mùa là bốn câu thơ Ngọt ngào, nồng ấm giữa bờ ca dao
Dãy Trường Sơn ngun ngút cao Mây chen lá, suối rì rào hát ca Đèo sương ngậm ánh trăng ngà Rừng vàng ngan ngát ngàn hoa khoe màu
Biển Đông khẳm những chuyến tàu Đầy khoang cá nặng hẹn nhau ngày về Cánh buồm căng gió say mê Làn sóng xanh mãi vỗ về yêu thương
Dọc ngang biết mấy nẻo đường Thắm trang sử Việt, rạng chương anh hùng Bao nhiêu chiến thắng lẫy lừng Làm nên Tổ quốc kiêu hùng hôm nay.
Về quê (Thơ: Nguyễn Thắng) Nghỉ hè bé lại thăm quê Được đi lên rẫy, được về tắm sông Thăm bà rồi lại thăm ông Thả diều câu cá sướng không chi bằng Đêm về bé ngắm ông trăng Nghe ông kể chuyện chị Hằng ngày xưa Bà rang đậu lạc thơm chưa Mời ông bà, bé say sưa chuyện trò.
Dòng sông quê (Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng) Dòng sông thân yêu Chở hương của lúa Chở nắng của diều Chở mây của gió
Dòng sông quê em Chở nguồn của suối Chở ngày của đêm Chở trăng của Cuội
Dòng sông không tuổi Chở tuổi thơ em Năm tháng êm đềm Chở bao mơ ước.
Nơi tuổi thơ em (Thơ: Nguyễn Lãm Thắng) Có một dòng sông xanh Bắt nguồn từ sữa mẹ Có vầng trăng tròn thế Lửng lơ khóm tre làng
Có bảy sắc cầu vồng Bắc qua đồi xanh biếc Có lời ru tha thiết Ngọt ngào mãi vành nôi
Có cánh đồng xanh tươi Ấp yêu đàn cò trắng Có ngày mưa tháng nắng Đọng trên áo mẹ cha
Có một khúc dân ca Thơm lừng hương cỏ dại Có tuổi thơ đẹp mãi Là đất trời quê hương.
Những bài thơ 8 chữ về quê hương Thơ 8 chữ là thể thơ phóng khoáng, tự do, không bị bó buộc vào nhiều luật thơ như các thể thơ khác. Chính vì vậy, một số nhà thơ thường lựa chọn thơ 8 chữ khi viết về chủ đề quê hương để có thể bộc lộ hết tâm trạng, suy nghĩ, tình cảm của mình.
Quê Hương (Tác giả: Tế Hanh) Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới Nước bao vây cách biển nửa ngày sông Khi trời trong gió nhẹ sớm mai hồng Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang Mảnh thuyền to như mảnh hồn làng Rướn thân trắng bao la thâu góp gió.
Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗ Khắp dân làng tấp nập đón ghe về Nhờ ơn trời, biển lặng cá đầy ghe Những con cá tươi ngon thân bạc trắng
Dân chài lưới làn da ngăm rám nắng Khắp thân người nồng thở vị xa xăm Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ Màu nước xanh, cá bạc chiếc buồm vôi Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá.
Trở Lại Quê Hương (Tác giả: Huỳnh Minh Nhật) Tôi trở về một chiều hanh hao nắng Dấu gót hài lấm tấm bụi đường xa Đem lòng yêu ngọn Ấn với sông Trà Nỗi xa quê vẫn mãi hoài thấp thỏm
Quê hương tôi nép bên dòng sông nhỏ Mái nhà gianh khép bóng những hàng tre Khói chiều lam rải xuống lối đi về Gió nội đồng thơm lừng hương mái rạ
Làng tôi ở ruộng vườn xanh bát ngát Nhà ông bà có mấy ngọn dừa cao Hoa ngũ hương xanh đỏ khắp bờ rào Đằng sau nhà hố bom bì bõm vịt
Làng tôi ở mỗi chiều khi gió vít Sáo vi vu no gió những cánh diều Đám trai làng thủ thỉ chuyện tình yêu Làng bên kia có cô nàng xinh lắm
Làng tôi ở cạnh bên bờ xóm biển Thuyền thúng chài trôi nổi khắp ven khơi Nghe thoáng qua đâu đó tiếng ru hời Giữa những hàng phi lao cần mẫn ấy
Tôi nằm đây nơi bờ đê ngày cũ Mải miết nhìn đàn chim mải miết bay Mùi mặn nồng lồng ngực khiến hồn say Đàn chiền chiện, cánh bướm vàng, tiếng nghé
Tôi nằm đây nhớ về ngày xưa cũ Thời trẻ thơ bắt ốc với lội đồng Đến mai này liệu biết có còn không? Mai xa quê sẽ đau lòng lữ thứ…
Nhớ Con Sông Quê Hương (Tác giả: Tế Hanh) Quê hương tôi có con sông xanh biếc Nước gương trong soi tóc những hàng tre Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi? Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi! Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy Bầy chim non bơi lội trên sông Tôi giơ tay ôm nước vào lòng Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển Vẫn trở về lưu luyến bên sông
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam” Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy Hình ảnh con sông quê mát rượi Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông Tình Bắc Nam chung chảy một dòng Không ghềnh thác nào ngăn cản được Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước Tôi sẽ về sông nước của quê hương Tôi sẽ về sông nước của tình thương…
Xa quê hương (Tác giả: Trần Hảo) Xa quê hương suốt mấy chục năm rồi Mãi trong ta nhớ miền quê yêu dấu Cánh diều tuổi thơ lưng trâu sáo đậu Nghe quê hương đất mẹ gọi ta về
Chân ngập ngừng lội bước tới triền đê Đàn bướm nhỏ dập dìu hoa dại tím Nhớ một thời tuổi thơ nhiều kỷ niệm Gợi ta về với những giấc mơ xưa
Đồng lúa xanh non ngút ngàn nắng mưa Đất bạc màu mẹ dày công chăm bón Khom lưng trên đồng cõng bầu trời trĩu nặng Úp mặt ruộng sâu góp nhặt hạt thóc rơi
Con biết quê nhà vất vả lắm mẹ ơi Một nắng hai sương đất cằn đồng hạ Ướt đẫm giọt mồ hôi đong đầy khoai lúa Thấm một đời câu muối mặn gừng cay
Quê hương mình bao nỗi nhớ đong đầy Chiếc áo tơi bốn mùa che mưa nắng Gió lào thổi cuộc đời thêm gánh nặng Hạt thóc vàng mẹ đánh đổi thanh xuân
Yêu quê mình ta dạo bước bâng khuâng Bát nước chè xanh, câu hò ngọt lịm Giọng nói quê nghe nhọc nhằn thương mến Ta trở về nghe tiếng gọi quê hương..!
Những bài thơ về quê hương không chỉ đưa người đọc về miền ký ức tuổi thơ với những tháng ngày hồn nhiên hạnh phúc mà còn khơi gợi cảm xúc tự hào, xúc động khi nhớ về nơi mình đã sinh ra và lớn lên. Ai cũng có một quê hương ở trong tim, chúc mỗi người luôn có chốn yên bình để tìm về.
Đừng quên theo dõi voh.com.vn - Mục Sống đẹp để cập nhật liên tục những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất.