Mùa đông là khoảnh khắc cuối cùng trong năm, những tia nắng nhạt nhòa như đang lẻ loi trong từng kẽ lá, bầu không khí giá lạnh làm cho trái tim trở nên hiu quạnh. Mùa đông thường gợi lên nhiều cảm xúc, làm cho sự nhớ nhung và yêu thương trở nên sâu sắc hơn. Với những linh hồn cô đơn, mùa đông lại là thời kỳ êm đềm nhưng đồng thời cũng chứa đựng nhiều nỗi buồn thương. Để giảm bớt những cảm xúc khó khăn trong những ngày đông lạnh lẽo, Mytour xin gửi đến bạn những bài thơ về mùa đông hay nhất.
Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông Trong khoảnh khắc trống vắng đầy huyền bí và lạnh lùng Những lời yêu thương trôi lạc trên mảnh đất mới lạ Liệu chúng có đến được với người đã quá xa xôi?
Muốn trao đi đâu những lời đầy cảm xúc Tôi nhìn sương trắng bao phủ trời cao Tìm ánh sao lấp lánh trên dòng sông êm đềm Tiếng thở dài hòa mình trong không gian tĩnh lặng.
Đông đã về, làm lạnh lẽo những dòng thơ Tình đã phai nhạt, nhưng mơ ước vẫn còn Duy chỉ còn lại chút ân tình mong manh Cuộc sống rối bời, tràn ngập nỗi oan trái.
Bài thơ tình này, tôi viết để nhắc nhở chính mình Gió lạnh thoảng qua, cuốn đi những ước mơ xa xôi Người ở nơi nào, hãy dừng bước chân tìm về Xin hãy để lòng rung động, dừng lại chốn tình nguyện.
Tình yêu của tôi vẫn in sâu như những ngày trước Nghe ký ức trỗi dậy, thấp thoáng khao khát Hoài niệm về tiếng yêu không bao giờ lạnh lùng? Nỗi nhớ tràn ngập, Đông ơi hãy lắng nghe!
Từ lúc em rời, tâm hồn tôi nặng trĩu Những bài thơ vẫn trôi đi, không gì cản trở Như dòng sông luôn trôi về hướng biển lớn Thương nhớ chất chồng... như sóng vỗ ra khơi.
Chiều nay một chiều đông Nghe thèm giọt nắng hồng Thèm một vòng tay ấm Đời dừng lại, không còn hối hả.
Người ơi, bên kia đó Có tuyết phủ trắng không? Bên này, đông chưa tới Chỉ tuyết giọt trong lòng.
Nhớ về mùa đông xa xưa Tuyết phủ trắng mặt đất đầy cành cây Trắng như chiếc áo cưới tinh khôi Đôi mắt ngắm nhìn đắm chìm say mê.
Rồi mùa đông tiếp tục qua Tình tan vỡ, như bóng tối che lấp Tuyết vẫn trắng dáng dẫy trên con đường Trắng, như màu của nỗi buồn thương.
Chiều nay, gió đưa về chiều đông Dù có giọt nắng hồng nồng thắm Dù có vòng tay ấm lòng tựa vào Nhưng buồn vẫn đọng mãi mênh mông.
Chiều nay, một chiều đông vẫn mãi...
Anh kín đáo đôi mắt đậm buồn Lạnh buốt như Đông về gõ cửa Những cành cây đưa tay chào lạ Tình anh ẩn giấu, lưng chừng Đông lạnh.
Anh che giấu nụ cười rạng ngời Chiều hoàng hôn, ánh mắt xa vời Phố sáng lên, lòng anh mơ mộng Bài hát buồn kể về mối tình đầu.
Anh im lặng như đá bước chân Dấu vết mỏng trên con đường quen Trái tim nghe nhịp đập nhẹ nhàng Sợ yêu thương, em đưa tình cô liêu.
Anh giữ bí mật bên hương rượu ảo Khói thuốc quyến rũ hồn phiêu lãng Hãy nụ cười, phố Đông rực hồng Em chờ đợi, lời yêu trao lưu luyến.
Phố thức giấc giữa bình minh sớm Mùa Đông vội vàng ngang qua ngõ Hương thu dịu dàng còn nồng ấm Lá vàng rơi, gió nhẹ thì thầm.
Phố lạnh lẽo, ánh đèn hiên ngang Trời quang đãng, tình khúc xa xôi Em lẻ loi, dáng hình cô đơn Tình chưa tắt, lòng bối rối quen.
Phố lạnh lẽo trong khắc khoải tình yêu Những từ ngôn thuở nào chưa kể hết Gió Đông vội vã mang theo chút se lạnh Lời hẹn thề phai mờ, ký ức chờ mong.
Phố hôm nay trái tim ngập tràn xao xuyến Gió Đông kia còn vương vấn giọt sương Mênh mang cảm xúc, nỗi nhớ thăng trầm Hứa hẹn xa xôi, tình yêu chưa kết thúc.
Chập chùng gió Đông, gió rét buốt xâm chiếm Em ơi, Đông đã đến, có đến bên tôi không? Ký ức ngọt ngào giữa phố xá quen thuộc Trái tim chờ đợi, mùa Đông Hà Nội êm đềm.
6. Hà Nội Đêm Đông
Đêm Hà Nội lạnh buốt, gió đêm vỗ nhẹ Mùa đông dịu dàng, bước chân nhẹ nhàng Cơn gió mang hương vị của kí ức xưa cũ Ngõ nhỏ lấp lánh ánh đèn, mơ mộng đêm về.
Hà Nội mùa đông, phố phường yên tĩnh Hoa sữa rơi bên đường, tô điểm cho giấc mơ Một nửa đại dương bao la, êm đềm Anh lang thang trong cõi tĩnh lặng, mơ về em.
Chợt sóng gió lạnh lùng, cơn gió heo may Khuất sau bóng đêm, anh bước lạc bước Kí ức ngày xưa, nhẹ nhàng trôi đi Nơi đây chỉ còn anh và gió, và câu chuyện xưa.
7. Hà Nội Mùa Đông
Gió lạnh buốt, Hà Nội gió Đông thổi Không thấy mái tóc ướt sũng dưới ánh trăng Mảnh thư dại khờ tan tác trên đường phố Phố như một bức tranh đêm lạnh lẽo.
Đông đã sang, mùa nắng đang chờ đợi Buốt tê hồn hoang vắng, trái tim chờ đón Miền cổ tích nằm xa vời vợi Nụ cười ấm áp trên môi, giữa băng giá.
Chiều nay bên lạnh gió đông Nghe lòng thèm giọt nắng hồng Ao ước một vòng tay ấm Cho đời thêm đẹp nhẹ nhàng
Người ơi đông kia nổi tuyết Bên ni đông nồng như phố Chẳng còn tuyết đọng trong lòng Chỉ mưa hoa phôi phai
Nhớ về đông năm xa xưa Tuyết trắng phủ kín những cành cây Trắng như áo cưới ấm êm Môi mỉm, tình đậm đắng ngọt
Kỷ niệm mùa đông trôi qua Cuộc tình lụi tàn, tan hoang Tuyết phủ trắng mọi lối đi Lạnh buốt, như màu áo tang
Chiều nay một chiều đông Dù giọt nắng hồng vẫn thèm Vòng tay ấm, ấm áp lạc lõng Nghe buồn, mênh mông gió đông
Chiều nay, một chiều đông. Nhìn xa, gió lạnh thoảng thổi Đêm về, tình yêu lặng lẽ Môi cười, dịu dàng mùa đông
Gió về mùa đông, phố tràn bước chân Mùa thu khuấy động khóm cúc vàng Kí ức cuốn vào miền xa vắng Đợi mấy mùa, lòng trôi mênh mông.
Anh thương mỗi khi gió đông sang Nỗi nhớ bay theo gió lạnh buốt Trời góp rét, hồn thêm hiu quạnh Mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông.
Chợt hỏi lòng có nhớ không em? Trước chiều lạc rơi nỗi nhớ thắm Cơn gió xô giữ hơi thở ấm Cho anh, nỗi đợi chờ riêng mình.
Thành phố khoác áo mùa đông lạnh Rùng mình, em giữa gió rét buốt Căn phòng ấm giữa mùa đông chết Đợi em về, đan nắng ấm tình!
Anh gọi em từ bên kia kia ngoài kia Bão tuyết nổi lên, gió gào thất vọng Gió cần một tâm hồn nóng bỏng Sau những cuộc xoay trộn dữ dội giữa trời?
'Lạnh quá, anh yêu, hãy giữ im lặng!' Trạm điện thoại lẻ loi trong ngõ nhỏ Giọng anh nhòa đi… Nói điều gì em nghe là 'yêu' cả Em đặt ống điện thoại vào má, muốn sưởi ấm mùa Đông Em cảm nhận trái tim đập nhanh, má ửng hồng Mắt long lanh, lòng dịu ngọt Tình yêu bao năm vẫn như tơ, non nớt Nâng niu suốt đời, anh nhé, vì nhau!
Tuyết vẫn rơi lấp lánh, sáng trong đêm thâu Như tình yêu chúng ta không bao giờ dừng lại Như trắng trong không bao giờ biết sợ hãi Đêm đen lạnh lùng, sương muối, giá băng…
Lời thư gửi em nhoè nét mực Phên thưa, sương muối trôi vào Núi rét đêm qua chừng trắng bồng bềnh Sáng ra thêm bạc một nhành lau.
Ở đây tuyết trắng bên chăn mỏng Bếp đỏ, cơm trưa núi vẫn mờ Mực đóng thành băng trong ruột bút Hơ hoài than đỏ chảy thành thư.
Cây run trước gió, rễ tím uốn lượn Hạt ngô gieo xuống cũng nhú mầm Hôm đi công tác cùng đồng đội Nhớ đấy, thêm lớp chăn dày dặn.
Gà khóc rơi lời dài hơi vành Ca ríu rít giữa dòng suối mơ Núi giữ chất hữu tình sắt thép Anh bòn kiếm ẩn sau cánh rừng…
Lúa mới nâng ly, thời khắc đêm dần Đài truyền hình mở đêm, lấp lánh Nhiều năm, màu sắc nàng đâu rồi? Vó ngựa chờ đón tiếng guốc em…
Mây kể chuyện cho anh nghe mộng mơ Biết đâu, khuya đèn phố đỏ bừng Ước gì chút hương bồ kết ấm áp Cho đá mềm dẫu nằm núi cao.
12. Trở Về Tháng Chạp
Anh quay trở về, mùa 12 ấm áp Ôm vai mẹ, gió Đông nồng thơm Những lời ru êm đềm ngân nga Ký ức trẻ thơ, thơ mộng đẹp mơ.
Quay về con đường tình ký ức Chạy dài mãi, hòa mình trong nhung Mùa cải bên sông, hương hoa thơm Cô gái chờ đợi, đẹp như trong cổ tích.
Bước ngang ngõ, mùa Đông se lạnh Tìm về thời ấu thơ dại khờ Ngóng mẹ đầu ngõ, áo sờn bay nhẹ Dáng nhẹ nhàng, mong manh như gió.
13. Hồi Ức Mùa Đông
Quay về, cảm nhận cô đơn thoang thoảng Tìm mình giữa biển nhớ nhung Thời gian ấm áp trong từng hơi thở Hiểu hạnh phúc là niềm vui thăng trầm.
Trời lạnh buốt, áo ấm mình đi em Gió thổi dịu dàng, quàng khăn cẩn thận Sương bay lạnh, đeo găng tay kỹ lưỡng Mùa đông dài, giấc mơ buốt lạ thường.
14. Góc Nhỏ Mùa Đông
Bên kia trời, lạnh có buồn không? Ánh nắng vàng đã rời hẹn giờ… Lời ngọt ngào, chưa trao đã lạc Mùa đông về, em cảm nhận lạnh không?
Chiều nay gió mưa trắng trời Nhẹ nhàng xé lụa hồn tôi Dư âm xưa kia nay rộng mở Dẫn theo duyên thừa trôi về xa.
15. Bắt Nhịp Mùa Đông
Hòa bình nhung nhớ, vần thơ mới Trời đông buốt giá, hững hờ chờ Đông ơi, có lẽ mùa đông lạnh Hay vì thời gian, nặng lời chờ?
Ngày nín lặng trôi bao ngày ấy Đông sang êm đềm, vẫn hoài say Đông êm đềm, trao rét mướt lạ Mơ đời rộng lớn, tình ta - em.
Quên đi, quên đi, ta ơi hãy quên Mùa đông lạnh giá trên mọi nẻo Quên đi ta ơi, quên đi thôi Lòng khóc thuở chung đôi, đã cạn.
Nắng ấm mùa đông, anh chẳng thể cười Đóa hoa mùa đông ngập tràn hạnh phúc Em đến bên anh trong ánh nắng nhạt Xua tan mây mù, sưởi ấm trái tim anh.
Mùa đông năm nay trọn vẹn niềm vui Trọn vẹn những ước mơ anh mong đợi Trọn vẹn những ngày cô đơn buồn bã Dẫn em về miền cổ tích của chúng ta.
Hạnh phúc này liệu có mong manh? Như cơn gió đông kèm theo rét lạnh Như cơn mưa mùa đông mang theo giá buốt Câu trả lời nằm trong trái tim em.
Mùa đông về, nhấp nhô nỗi nhớ Em yêu, giờ đang ở phương xa Cơn lạnh thấu xương, cuốn trôi da Một mình anh, mắt ướt nhòa, lệ rơi.
Phương trời ơi, có biết không em? Nhớ bao kỷ niệm, thời tiết chuyển mùa Gió đông rét buốt, em nhớ không? Anh quạt gió, những khoảnh khắc trêu đùa.
Đêm đông lạnh, trống rỗng không em Tim anh giấc mộng tan tành, hoang mang Buồn thao thức, đêm dài tận cùng Gửi những kỷ niệm, để dành cho em.
Bao giấc mơ đã xa vời ngang trời Chờ đợi mình tay trong tay bên nhau Anh đau đến tận trái tim thổn thức Này tình yêu, lời ước hẹn chung đôi!
Trời lạnh lắm, mái lều reo vang gió Chợ sôi động, người đông nghẹt thốt. Cô gái khăn vuông, trùm kín áo lụa Nói nhẹ nhàng, hơi thở trắng bồng bềnh.
Đường rộng lối đi, người qua người lại Kẻ bán đứng chật kín đầy thuốc lá Người bán cá, miệng nói rét buốt gió Chị gánh rau cười đùa, nắng và gió.
Chợ dần trống vắng giữa tiếng xào xạc Lều quán nhấp nhô dưới cơn gió lạ Người qua đi như giấc mộng xa Âm thanh buồn rơi dưới làn mưa bay.
Gió kia đưa mùa đông ngõ em sang Lạnh buốt trái tim giữa bóng hoang vắng Thầm thì xôn xao, lòng anh chợt thổn thức Thèm chút nắng chiều, giữa làn mưa nhỏ.
Áo anh tặng, em còn giữ chặt không? Bức khăn len quấn xanh, chật đến cùng Mùa đông đến, những tâm sự trỗi dậy Hồi ức êm đềm, ý thơ ngập tràn.
Em ơi! Chốc lát nhé, đêm xuống! Nghĩ về anh như thời tình yêu trước Nghe gió hát: bài hát ru êm đềm Cho giấc mơ dịu dàng bên em tôi…
Dù tình đã chia lìa, đường về nơi Lòng anh vẫn rơi mãi như chiếc lá Hoàng hôn buông, đèn sáng le lói Bút nhấn sâu nỗi nhớ, trái tim gọi tên.
Đông về nơi này! Ngoài kia kia, em thấy không? Một vài người giữ ấm bằng áo mỏng Có ai đơn côi giữa cơn gió lạnh? Bàn tay em có ấm được tay không?
Chút gió đêm buốt cho đêm thêm lạnh Hương thơm thoang thoảng, lá rơi dịu dàng Sao sáng trên trời như là đèn vàng Cánh cửa mở, tình yêu như lời hứa ngọt ngào.
Hương cỏ thoang thoảng, hơi thở đầy nồng Lửa hồn bùng cháy, như que diêm sáng Đêm dài trôi qua, mắt nhòa bên bàn là Khói nhẹ bay lượn, kỷ niệm trong mắt.
Đừng ngần ngại, trước những điều thay đổi Khi tôi trở về, mưa lạnh trên trán Đừng sợ đau đớn, dù bàn tay buốt lạnh Kí ức vẫn ngọt ngào, giữa lòng bàn tay.
Mùa đông đến, em có biết không? Cây cỏ uốn cong trước cơn gió lạnh Mái tóc ướt, buổi chiều mưa phun rơi Con đường học vắng bóng mây trôi loạt.
Buồn vẫn đọng từ ngàn xưa không phai Khi tên em vô tình trở lại trong tâm hồn Tuổi mười lăm, như chiều phai mà đẹp Hồn vắng lặng, gió nhẹ, nhưng khắp cả trong.
Núi xa xa soi bóng vào thềm cửa xanh Em nghe rõ hồn tôi nhẹ nhàng như gió Một chút sương mới rụng, hồn trôi bên lề Rơi nhẹ nhàng, làn mây, làn sóng êm đềm.
Chút gió buốt lạnh cho đêm dần trở Tôi sắp đón mùa đông, chuẩn bị lạnh lùng Em nghe đâu đó lửa ấm rực trong lòng Hương lạ, cây cỏ rơi, tình yêu êm đềm.
Lạnh buốt bên kia, áo ấm ôm trọn em Gió vuốt nhẹ, khăn kín cổ hương ấm Sương giá rơi, đeo găng chẳng buốt lạnh Mơ giấc mơ dài, trong ánh đèn đêm.
Nơi đó, có lẽ gió cũng mang buồn Chiều buông nắng, vàng rồi đã chập tắt Lời ngọt ngào trao, chưa kịp hòa mình Mùa đông về, em cảm nhận lạnh không?
Ở đây, đông sang, bầu trời đón chào Nửa kia trời, lại nắng chưa chói lọi Không ai nhớ, không ai muốn nhớ thêm Bởi gió mùa nào cũng lạnh, không đổi thay.
Mười đã đến, trời chuẩn bị chào đông Bất chợt trời mưa dông rơi xối xả Nắng vội vã bước lùi, thu buồn quá Gió lạ lùng, từ xa khuất chênh vênh. Mười đến, em có nhớ không mùa thu Em mải mê, tìm kiếm giữa hơi thở Mùa thu tàn, đau đớn thêm nỗi nhớ Cơn gió về, làm nắng ấm lòng. Mười ơi, đừng rơi nhiều mưa thảm thiết Tan nát trái tim, đông đến nhanh chóng Để lá rơi, trơ cành khắp nơi tan Đông đến, mười đến, thời gian ơi Xin trôi chậm để mẹ còn ở bên tôi.
Gió lạnh chiều đông, hồi tưởng tuổi thơ Bầy chim vờn nhẹ, nằm nô bên bờ Dòng nước bạc màu sau mỗi vụ gặt Nỗi buồn sâu thẳm, như sóng xô to.
Chim bay đâu vội, sà chớp mắt khuất Chim nhựa câm lặng, hết hồn bay rồi Bắt chim nghe lạnh, đầu cánh đôi ngả Tưởng mặt trời, giữa trời bất tận.
Tuổi thơ hiên ngang giữa cánh đồng Nửa ngập sương núi, nửa hương sông Có gì ẩm ướt trong hồn nhỏ Như chiếc áo mưa bặn, bếp hong.
Gió lạnh chiều đông, hồi ức trở lại Bầy chim đưa, nấp bên bờ Hôm ta nắp, thơ vẫn giăng lưới Bẫy tháng năm, bắt tuổi thơ.
Mây bay mờ mịt dọc theo lối về, Hồn lạnh, tương tư nát bờ gió vàng. Hương cúc mong manh, áo lụa tà Tình thu dài mãi, chút dư vang.
Hoa gầy, giữa cành xương, lả tả níu Cánh nhỏ đêm qua rơi trắng đường Gối chiếc nằm, sầu bốn phía Mưa đều, nhịp ý thê lương.
Rượu cũ, vị đắng hoàng hoa rơi rụng, Men tan, gợi nhớ xa xôi Hương say nhạt, màu thu úa đi Chén lẻ, sầu dâng, lạnh thấm môi.
Buồng vắng, bờ chăn chiếc đơn độc, Phên thưa, gió buốt từng hơi thở, Ngoài xa, bàng bạc lên sương khói Tuyết phủ, mộng chập chờn chiều tà.
Hè sang nắng tận nhà ta Đông về nắng mất đâu kia?
Nắng bình yên ủ bát chè Bà nhấp ngụm, 'Khà' thảnh thơi Nắng hòa quyện trong lẽ cười Chè ngon, nắng ấm chan chát.
Nắng vụt vào quả cam ngọt Trong vườn em, mùa đông điều kỳ diệu Nắng hòa mình trong mùi thơm Hoa cúc khoe sắc, trắng muốt.
Nắng nhẹ nhàng, giữ ấm lạnh Áo em dày, nắng chăm sóc Nắng ấm tay, hồn êm đềm Mỗi lần nhúng nước, trái tim mình vui.
Nhưng nắng cũng ngại rét lạnh Nắng trốn vào chăn với em Cùng nhau trải qua bao niềm vui Dưới chăn, nắng vẫn rơi rơi.
Nắng thường làm nũng những lúc Nằm trong vòng tay mẹ yêu Ôm mẹ, ấm áp như vậy Trái tim em hạnh phúc!
Người đã rời… áo thu chờ đợi Kín bên tà, nắng vàng xen lẫn Buồn của tôi thay thế lá mọc Chưa rụng vội, chờ mùa thu khác đến.
Chiều này cây đứng dáng nghe gió ca Dịu dàng lắng nghe lá buồn khẽ lay Trời mùa đông có vội vã hết ngày? Lá liệu kịp chờ mùa thu tiếp nữa?
Người đã đi, khép mắt vào biển nhớ Giấu bí mật vào hồn những ngày xa Người đã rời, tay trắng tinh khôi Chỉ còn lại nỗi buồn chưa phai mờ.
Đôi mắt buồn lặng lẽ nhìn Nói chẳng nên lời, chỉ thầm thì Tình đôi ta phai nhạt Cứ ngỡ nói ra cũng không hiểu.
Yêu nhau qua một mùa đông Im lặng, không lời, trái tim nói, Ánh mắt buồn hiu ngập đêm dài, Lời yêu chưa nói, đã hiểu biết.
Trời qua một mùa đông êm đềm Gió thì thầm câu chuyện tình yêu, Ánh sáng mặt trời kề vai em Đàn sếu vượt sông, tình vượt thời gian.
Em ngồi bên song cửa hiên mở Anh đứng dựa tường hoa thắm thiết Ánh mắt đầy nước, lòng đầy buồn Một ngày, chia xa, gió lạnh thấu đêm.
Dưới dải Ngân Hà huyền bí Anh, chim Ô Thước, nguyện ước trọn đời Cầu cho mỗi đêm, mỗi lần gặp Tình yêu như sóng, tràn bờ hạnh phúc.
Để cho anh chìm trong đau khổ Tình yêu như trò chơi số phận Đôi cánh tình kín đáo không gian Khép trái tim, cảm xúc tận cùng.
Hà Nội giờ ấy băng giá lạnh lùng Đêm trở gió, mùa đông vẫn đọng lại Tiếng bước chân cô đơn gọi về đêm Như bản hòa nhạc dịu dàng của đêm.
Mùa đông lại về, Hà Nội lê thê Những kí ức gần, nơi góc phố quen Thân quen trở thành ngắn ngủi vụt qua Nhưng nhận ra hết, cuộc sống trôi qua nhanh. Phố phường bận rộn, anh bơ vơ Con đường yên tĩnh, khắc sâu giấc mơ Mọi thứ giờ đây chỉ là một phần Một phần cuộc sống đầy bão tố đêm ngày.
Chỉ có anh và cơn gió se lạnh Với hơi lạnh của một chiều bước đi Với những điều mà anh chưa biết trước Và với em, nhưng chỉ là quá khứ.
Gió lạnh về, Hà Nội không mưa nữa Không thấy tóc em làm ẩm đất đường Hay những tờ thư rách dại vụt qua Phố vẫn đèn sáng, lạnh buốt chào đêm.
Chờ đợi sao em, khi nắng đã lên? Để quay về trong cuộc sống nhộn nhịp Để trở lại với sự thật khắc nghiệt Không còn đêm, và không còn em.
Gió bắc thổi nhẹ từ phương xa Mây trắng bay về bờ cánh đê Người thân bận rộn với công việc Bạn bè xa cách, lo lắng về mọi nơi Cơn giá buốt ùa đến, ôm gối lẻ Lạnh buốt tận tâm hồn, đắp chăn ấm Mong chờ mùa Đông, hạnh phúc tròn ý thức.
Đêm qua, gió lạnh tràn về Gối côi đơn, trái tim đau nhói Em ơi, có hay không? Mùa thu tàn, mùa đông ập đến Tại sao ta mãi chia lìa? Tim khắc khoải những nỗi buồn tình Hòa mình trong biển cảm xúc Tình như sóng vỗ nát tan trong lòng Bao kỷ niệm, ngọt ngào, đắng cay Mong đợi nhiều, hy vọng lớn Nhưng má hồng vẫn phai nhạt, em ơi Anh nằm thao thức giữa đêm tăm tối Hồi ức ùa về, không thể nào quên. Tình yêu như ngọn lửa hồng Sưởi ấm con tim giữa mùa đông lạnh.
Mùa đông lạnh giá, lòng em khắc sâu Hòa mình vào bài ca ngọt lịm Anh ơi, ngày xưa tuyết rơi lạnh lùng Nhưng nay chỉ còn bóng hình bồi hồi.
Mùa đông về, lòng em đêm trắng Nụ hôn ấm áp, vòng tay chờ mong Bình minh chiều đông, nỗi nhớ êm dịu Lời cuối nẻo chân mây đượm buồn.
Tuyết trắng phủ đầy hồn em mộng mơ Anh ơi, nhớ không? Mùa đông huyền bí Tình yêu như bài ca xanh biếc Mùa đông vẫn gọi tên đôi ta.
Ngủ say bên nhau trong tình mùa đông Ôm ấp ân ái, nồng thắm như xưa Yêu anh, yêu mãi mùa đông trọn vẹn Tình ta mênh mông, không lẻ loi.
Nỗi buồn lạnh lùng trong mùa đông Tuyết phủ trắng tận cả mọi ngóc ngách Anh ơi, còn lại bóng hình ai? Em đưa mắt, biết đâu anh đang đứng.
Chút se lạnh đã đến, ghé thăm em Mưa nhẹ rơi như hắt hiu thương nhớ Hạt sương rơi, ôm bước chân êm đềm Mây trải dịu dàng con đường về nhà.
Chiều hoàng hôn, sơn khê nhạt lẻo Căn nhà vắng lặng, gió thoảng lạnh buốt Cảnh hoang vắng, nhưng tim anh xôn xao Như thấy bóng em về cuối đường.
Trăng nhẹ nhàng gửi ánh sáng dịu dàng Lá đổ vàng rơi nhẹ nhàng khắp nơi Gió thì thầm qua những cành cây yếu ớt Mùa đông buốt giá, hơi ấm tan biến.
Giấc mơ hiện về lửa ấm nồng hồng Ngôi nhà quê, ký ức xa vời kia Tiếng chuông đêm reo vang, đánh thức giấc mơ Đèn sáng le lói, khuôn mặt người quen.
Vừa rồi là những bảo thơ về mùa đông đặc sắc Cảm xúc và lãng mạn được tìm kiếm và sưu tập từ mọi nguồn Hy vọng bạn thưởng thức những bài thơ này và cảm nhận Những cung bậc tình cảm mà mùa đông mang lại.
Link nội dung: https://studyenglish.edu.vn/tho-ve-mua-dong-ngan-a46016.html