Lá thư của mẹ

Lá thư của mẹ

“Mẹ ạ? Là con đây ạ. Mẹ đang làm gì thế ạ?”

“Ừ, mẹ đang làm bài tập về nhà.”

“Bài tập về nhà gì ạ?”

“Viết lại 3 lần những nội dung mẹ đã viết sai trong bài kiểm tra chính tả của mẹ.”

“Mẹ ơi, mẹ chỉ viết 3 lần thôi nhé. Con sợ mẹ sẽ bị mệt nếu viết nhiều hơn đấy ạ.”

“Ồ, mẹ đã viết nhiều hơn 3 lần mất rồi.”

Đoạn hội thoại này cứ lặp đi lặp lại mỗi khi tôi gọi cho mẹ.

Vì đã không thể đi học do gia cảnh nghèo khó nên mẹ tôi luôn luôn cảm thấy tiếc nuối. Tuy nhiên, gần đây, mẹ tôi đã tìm được lớp học Hangul (Bảng chữ cái tiếng Hàn) dành cho những người dân lớn tuổi bị thất học. Lớp học có 3 buổi một tuần và mẹ chưa bao giờ vắng mặt. Và vì mẹ làm bài tập về nhà nhiều hơn lượng được giao nên giáo viên vừa khen ngợi lại cũng vừa lo lắng cho sức khỏe của mẹ tôi. Hẳn là giáo viên cũng lo rằng mẹ tôi có thể bị quá sức.

Trông thấy mẹ say mê học hành như vậy khiến tôi cảm thấy thật xấu hổ vì bản thân đã lãng phí thời gian cho những việc không đâu.

Một ngày nọ, tôi hỏi mẹ tôi rằng tại sao mẹ lại tha thiết việc học đến thế thì mẹ trả lời “Mẹ muốn học đánh vần đúng chính tả để gửi tin nhắn cho tất cả các con và… con biết mà.”

Vào kỳ nghỉ lễ, tôi cùng chồng về thăm mẹ. Ngay khi vừa gặp, mẹ đưa cho chúng tôi hai tờ giấy với khuôn mặt đỏ lên vì ngượng.

“Mẹ được giao bài tập về nhà là hãy viết thư.”

Bức thư mở đầu là “Gửi con rể và con dâu.”

“Gì cơ ạ? Mẹ chỉ viết thư cho con rể và con dâu thôi sao? Ôi, mẹ ơi! Con trai và con gái ruột của mẹ lại chỉ xếp thứ hai thôi sao ạ?”

Trông thấy khuôn mặt ngại ngùng của mẹ, tôi giả vờ trêu đùa. Chồng tôi ở bên cạnh nhìn hạnh phúc như con trẻ, vẫy vẫy lá thư.

“Oa, con cảm ơn mẹ ạ! Anh được mẹ viết thư cho này! Haha.”

Nhìn vào bức thư, tôi có thể nhận ra mẹ đã nỗ lực biết bao để viết thật rành mạch.

Vì hôm qua trời đã mưa nên hôm nay trời rất nắng. Các con sống thế nào?

Mỗi khi nghĩ về hai con, mẹ đều tưởng tượng ra khuôn mặt hai con bên những tán lá xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời trong veo và rực rỡ. Kể từ khi mẹ gặp Chan Hyung đến nay đã 11 năm rồi, còn Hyun Ee thì cũng đã 10 năm. Khi mẹ bị ốm, Chan Hyung đã khóc vì mẹ! Khi mẹ nói thương Hyun Ee, con đã thật nghẹn ngào! Cảm ơn các con rất nhiều. Mẹ luôn thấy mình thật thiếu thốn nhiều mặt. Mẹ chưa làm được gì cho các con nhưng các con lại luôn luôn cảm ơn mẹ và nói rằng “Mẹ ơi, nhiều người rất ghen tị với con vì con có mẹ chồng / mẹ vợ thật tốt. Mẹ là tuyệt vời nhất đấy ạ! Mẹ hãy giữ gìn sức khỏe nhé!” “Mẹ ơi, con xin lỗi vì con không chăm sóc tốt cho mẹ.” Đối với mẹ, các con là những người con tuyệt vời. Mỗi khi được nghe những lời ấy, mẹ đều rất hạnh phúc. Mẹ không thể ngừng dâng cảm tạ lên Đức Chúa Trời vì Ngài đã mang các con đến với mẹ. Các con là báu vật của mẹ, thông minh, xinh đẹp, nhân hậu và biết quan tâm đến người khác. Nếu mẹ có một điều ước… thì đó là được sống khỏe mạnh và không bao giờ xa cách gia đình chúng ta cho đến cuối cùng. Mẹ yêu các con!

Mẹ của các con.

Khi đọc bức thư, tôi có thể cảm nhận được mẹ đã viết bằng hết cả tấm lòng. Dù người nhận là con rể và con dâu, nhưng lá thư cũng dành cho cả con gái và con trai của mẹ nữa.

Tôi nghẹn ngào nhưng cố gắng giữ giọng nói bình thản.

“Oa, mẹ của con giàu tình cảm quá! Tiếc thật đấy. Nếu mẹ được đi học bài bản thì chắc hẳn bây giờ mẹ đã trở thành một nhà văn nổi tiếng rồi đó ạ.”

“Haha, cảm ơn con.”

Mỗi khi nhớ mẹ, tôi lại đọc bức thư của mẹ mà tôi đã chụp ảnh lại. Nhìn thoáng qua thì “Gửi con rể và con dâu” giống như là “Gửi con gái Joo Hee của mẹ” vậy. Tôi biết ơn vì tình yêu thương vô bờ bến của mẹ nhưng ngược lại cũng cảm thấy có lỗi khi nghĩ rằng tôi chưa bao giờ viết thư cho mẹ bằng hết cả tấm lòng. Kể từ giờ trở đi, tôi cũng sẽ không tiếc bày tỏ tình yêu thương của tôi đối với mẹ. Dù tôi có chút ngượng ngùng.

Link nội dung: https://studyenglish.edu.vn/buc-thu-cua-me-a48506.html